[không sợ gặp aka] Chương 3


Chương 3:

 

Nhờ đèn lồng kia mà ta lừa được không ít bạc, ta cười vô cùng âm hiểm.

 

Trên đèn lồng chỉ có vế trên cùng hoành phi, không viết vế dưới.

 

Không thể đối lại, sẽ phải trả tiền cho ta.

 

Có thể đối được, ta cho người đó bạc.

 

Dạo một vòng quanh những cung nữ thái giám có hiểu biết, ta lợi nhuận tràn đầy hà bao, sau đó khoái hoạt trở lại tiểu viện của chính mình, chuẩn bị ăn sủi cảo.

 

Lúc mới tới thì cảm thấy cô tịch bi thương, vài năm trôi qua thứ cảm giác đó đã sớm phai nhạt, chỉ là tại ngày mà mọi nhà đều đoàn viên này vẫn sẽ có một chút buồn bã thôi.

 

Cởi áo choàng, áng chừng hà bao, ta mị mắt cười, thế giới này có tiền mới có thể làm việc, tiền tuy không phải là một món đồ, nhưng không có thứ này thì cho dù là nửa bước cũng khó bước.

 

Xào bốn món mặn, nấu một chén canh, rót một chén rượu quế hoa, ta nhìn căn phòng do chính mình bố trí trang hoàng, hài lòng nở nụ cười.

 

Một người đón tết âm lịch, cũng rất tốt.

 

Vừa ăn chưa tới hai món, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, ta vội vàng đứng dậy, nhưng trong lòng không khỏi nghi hoặc, ai lại đến vào lúc này?

 

“Cửu gia.” Nhìn thấy người vén rèm đi vào, ta nhất thời sửng sốt.

 

“Nhìn cái gì đấy, còn không qua đây hầu hạ gia!” Giọng tiểu cửu tử vẫn ương ngạnh không khác gì bình thường.

 

Ta đi qua giúp hắn cởi xuống áo choàng lông.

 

“Cuộc sống của ngươi cũng không tệ chứ?”

 

“……” Ta không có nghĩ để ý đến hắn, sang năm mới cũng không làm cho người ta yên tĩnh, không trở về nhà ôm vợ mình, chạy tới nơi này làm gì, phá hư tâm tình của ta.

 

Đáng tiếc tiểu cửu tử luôn không nhìn sắc mặt ta, nhân gia là chủ tử sao, tự tiện ngồi xuống bên bàn, giống như xem mình là đương chủ vậy.

 

“Gia ta vừa rồi trên đường nghe có không ít người nén giận.”

 

Liên quan gì đến ta.

 

“Nói đèn lồng ngươi là lừa được không ít bạc.”

 

“Ta mới không có lừa gạt.”

 

“Hiếm khi ngươi không tự xưng nô tỳ.” Hắn hứng thú nhướng mày.

 

Ta mím môi, ta một mực không ngừng tự nhủ chính mình không thể không có tiến thoái, chính là cùng những hoàng tử này ở chung một chỗ lâu, nhưng bây giờ có chút không thể cầm giữ được bản tính, bản tính a, trong thời gian ngắn còn có thể che giấu được, thời gian càng dài lại càng không tránh được bị lộ ra.

 

“Chỉ nói vậy thôi, gia cũng cảm thấy hứng thú.”

 

“Không phải là làm cho bọn họ đối vế dưới sao, rất là dễ dàng a.”

 

“Làm cho gia nghe một chút.”

 

“Gia hay từ bỏ đi a.” Chọc giận ngài cũng không phải chuyện ta có thể gánh nổi.

 

“Ngươi nói như vậy gia càng không thể không nghe.”

 

Vì vậy, ta yên lặng mang lồng đèn tới, đưa cho hắn, yên lặng đứng ở một bên. Ta tuyệt đối sẽ không mở miệng nói, ngươi muốn đối lại, đó là ngươi tự tìm.

 

“Ở trên vi suất.” Đây là vế trên.

 

“Thiên bồng nguyên soái.” Đây là hoành phi.

 

Lão cửu nghĩ nghĩ, sau đó hung hăng trừng ta, ta vô tội chớp mắt vài cái.

 

“Vận Trúc, ra đây gia cho ngươi tiền lì xì.”

 

“Ngũ gia cho nô tỳ tiền lì xì?” Ta cười tủm tỉm vèn rèm đón người bước vào.

 

“Ngũ ca.”

 

“Cửu đệ ngươi lại tới trước.”

 

“Gì đó không thú vị, liền đến tìm chút việc vui.”

 

Dừng, này là ý gì, lấy ta làm việc vui, đáng giận tiểu cửu tử.

 

“Đang xem cái gì?”

 

Tiểu cửu tử trong mắt hiện lên cực đoan âm hàn quang mang, cười cười tiến đến bên người Ngũ gia, “Ngũ ca, nha đầu kia nói, ai đối được vế dưới của câu đối này nàng sẽ hôn người đó một cái.”

 

Lão nương khi nào thì nói qua?

 

“Ngũ gia, ngài có thể……….” Ta còn không kịp giải thích, ngoài cửa đã truyền đến tiếng cười.

 

“Câu đối như thế nào lại khiến nàng có can đảm nói ra những lời này?”

 

Ta vẻ mặt đau khổ: “Tứ gia, Thập Tam gia.” Thật sự là như hình với bóng a.

 

Tiểu cửu tử rất là vô sỉ mang những gì vừa nói nói lại một lần.

 

“Ta thực muốn xem là cái dạng gì câu đối.”

 

Vài người sau khi xem xong đều là trầm mặc, sau đó cùng nhau quay sang nhìn ta.

 

Cái này căn bản là không có liên quan gì tới ta được không, ta oan!

 

Vế dưới kia cho dù bọn họ có đối ra được, cũng không dám nói ra lời, cài này ta là chắc chắn, có thể hay không không dùng ánh mắt như vậy thảo phạt ta?

 

“Các vị gia mời ngồi a, ta thấy thức ăn chừng này không đủ, đi làm thêm vài món, lập tức sẽ dâng lên.” Loại tình huống này trước tiên chỉ có thể tránh đi.

 

Chờ ta dọn ra một bàn đầy thức ăn, vài cái nổi danh gia cũng đến đông đủ.

 

“Ngươi thực ra rất chắc chắn a,” Đây là Tứ gia sau khi nhìn thấy câu đối trên đèn lồng của ta khẳng định.

 

Ta lại lộ ra biểu tình thiên chân vô tội.

 

“Nếu quả thực có người nói ra vế dưới, ngươi thật là để người đó hôn?” Thập tam tựa tiếu phi tiếu nhìn ta.

 

“Đầu tiên, nô tỳ muốn nói rõ một điểm, lời là cửu gia nói, không phải nô tỳ, cho nên dù cho có người nói ra vế dưới, có hôn thì cũng là hôn cửu gia……….”

 

“Ha ha………..”

 

Lời của ta làm cho tất cả mọi người nở nụ cười, mà tiểu cửu kia cũng rất không cam lòng trừng ta.

 

“Gia tất nhiên thay ngươi nói, nếu có người nói ra vế dưới, ngươi phải tuân thủ.”

 

“Nô tỳ……” MD lúc này còn dám mang thân phận hoàng tử tời chèn ép ta.

 

“Biện pháp này không sai.” Thập tứ vui vẻ phụ họa.

 

Ta oán hận nhìn sang, thập tứ gia, tiểu nhân bình thường không ít nịnh nọt ngươi, hôm nay ngươi như vậy thực quá đáng.

 

“Hảo, chỉ cần có người nói ra, ta sẽ thực thi.” Lão nương cũng muốn nhìn xem, ai trong số bọn hắn có thể nói ra miệng.

 

“Phải nói hết ra?”

 

“Ta tuy không phải là nam nhân, nhưng nhất ngôn cửu đỉnh cũng có thể hiểu được.” Muốn các người một người nói còn khó, huống chi cả đám người a.

 

“Cũng không nhất thiết phải nói, ghi a.” Tứ gia đề nghị.

 

Tứ tứ, ngươi nhất định phải duy trì hình tượng mặt lạnh vương trong lòng ta a, trong lòng ta điên cuồng hét lên.

 

Sau đó khi ta nhìn thấy những tờ giấy đưa đến trên tay, trong lòng lại một lần nữa gào thét.

 

Thế giới này quả nhiên quá mức điên cuồng, các người là hoàng tử a, là gia a, các ngươi sao có thể như vậy không có tiết khí, không có nguyên tắc?

 

Vế dưới kia không khó, thật sự không khó, vấn đề là thân phận của bọn hắn như vậy căn bản không nói ra được, bởi vì vế dưới là ———– Tại hạ là lợn!!!!

 

Có phải là, có phải là, tiền nhiều lóng lánh bốn chữ a, cái náy nếu như để lão Khang biết được không biết sẽ xử phạt ta thế nào đây, con của hắn đều tự nhận là trư, vậy hắn không phải là lão trư đầu sao……

 

Hàn!!!!

 

“Biểu lộ thật đúng là đặc sắc.” Thập nhị gia khó có được cảm khái.

 

Nhìn qua một phòng gia dùng loại sáng quắc ánh mắt xem kịch vui nhìn chính mình chằm chằm, cái loại cảm giác này thật là từ trong ra ngoài cũng đều là hỏng bét.

 

Ta đã quên, quy định là không có không cho phép viết ra a.

 

Một người đương nhiên không tốt há miệng, nhưng một đám người nói tất cả, thì chính là bình thường a, huống hồ cũng không phải nói chỉ là viết.

 

“Nô tỳ…. Gần nhất trên mặt nổi mụn, vài vì gia tốt nhất không cần phải hôn, tránh cho bị xui.” Ta cũng cười.

 

Có mấy người sắc mặt có chút biến đổi, có người lại ý vị thâm trường cười.

 

Tối không biết xấu hổ quả nhiên là kia tử tiểu cửu, hắn chỉ nói câu: “Chỉ miệng của ngươi không nổi mụn tựu thành.”

 

Tiểu cửu tử, ta cùng ngươi không đội trời chung!

 

“Ta vừa ăn tỏi.”

 

Trầm mặc, nhưng vẫn là nhìn ra được có hai người đã muốn nhịn cười không nổi.

 

“Gia không ngại.”

 

Lão nương chú ý a.

 

“Nếu không như vậy đi,” Ta đảo mắt, đánh cái thương lượng, “Cửu gia ngài vừa rồi nói chỉ cần hôn nhẹ qua là được đúng không.”

 

“Đúng vậy.”

 

“Vậy thành, nô tỳ còn là một cái cô nương gia, nam nữ tổng yếu có chút lễ tiết không thể vi, mà ta cũng đáp ứng rồi việc này, cho nên, chúng ta sẽ dùng phương tây tới hôn mu bàn tay là được, tại phương tây cũng coi như một loại lễ tiết, không ảnh hưởng toàn cục.”

 

Cảm ơn thượng đế, phương tây cái này lễ tiết cũng không tệ.

 

“Não chuyển động cũng không chậm.” Bát gia nở nụ cười.

 

“Gia ngược lại thực nhìn không ra ngươi ở đâu ngu dốt, thật sự nhịn không được hoài nghi ngươi khi trước lạc tuyển nguyên nhân.”

 

Tiểu cửu tử, ta không có như vậy bụng hắc a, “Đó là bởi vì……………” Ta nhăn mặt, “Nô tỳ bị hôi nách.” (ta thực sự phục cái sự không cần mặt mũi của tỷ ý, cái lí do vớ vẩn cỡ đó cũng lôi ra dùng được.)

 

“Phốc………….” Thập tam gia rất không nể tình phun trà.

 

Mà ngay cả tứ gia cũng cười.

 

“Là sao? Những ngày này gia vì sao như thế nào cũng không có ngửi thấy a?” Tiểu cửu tử tiến sát từng bước.

 

Thập tứ vỗ vai thập tam cười to.

 

Nha, đừng bức con thỏ cắn người. (tỷ cũng không phải cái gì con thỏ a, chính là một cái ngủ sư tử đi)

 

“Cửu gia,” ta tiếp tục thẹn thùng, dưới chân cũng bước lui về phía sau, “Đây là bí mật của nữ nhân, ngài cần gì phải hỏi rõ ràng như vậy, hay là cửu gia trong nhà cũng có người mắc bệnh thế này, nếu quả thực như vậy, nô tỳ ngược lại có thể đem bí phương tiết lộ giúp cửu gia ngài.”

 

Thập tam cùng thập tứ cười thành một đoàn.

 

“Mồm miệng quả nhiên nhanh nhẹn vô cùng.”

 

“Bình thường, bình thường, so với cửu gia ngài vẫn còn kém xa.”

 

“Gia có đáng sợ như vậy sao?”

 

“Gia giống như một đóa hoa ở Giang Nam, như thế nào đáng sợ, gia nếu như mà đáng sợ, trên đời này cũng không có người dám nhận xinh đẹp a.”

 

“Giống một cành hoa Giang Nam…………” bát gia khóe miệng rút rút, trong tay rượu không ngừng tràn ra ngoài.

 

“Vậy ngươi trốn cái gì?”

 

“Ta đây không phải sợ  chính mình nhịn không được sức hấp dẫn của cửu gia ngài, nhất thời xúc động bổ nhào vào ngài, kia hậu quả sẽ rất nghiêm trọng nha.”

 

“Gia không ngại.”

 

“Không cần hào phóng như vậy, cửu gia, kỳ thật ta có một bí mật một mực không cho người biết.”

 

“Bí mật gì?”

 

Vì vậy ta vẻ mặt trầm trọng nhìn xem hắn: “Kỳ thật ta là nam.”

 

Cái này sẽ không dừng lại ở việc mọi người trong phòng cười to, bên ngoài cũng có người cười a.

 

“Trúc nha đầu, trẫm ngược lại không biết Khắc Hung gia đích nữ lại là cá nam nhân a.” Lão Khang mang theo Lý Đức Toàn xốc rèm đi vào.

 

Ta khẽ thở dài một tiếng, cũng coi như tránh được một kiếp, lập tức cúi đầu thỉnh an: “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng cát tường, chúc hoàng thượng tân niên khoái hoạt, mọi sự như ý.”

 

“Miệng quả thực là ngọt vô cùng.”

 

“Đó là bởi vì nô tỳ muốn tiền lì xì của chủ tử.” (tỷ đúng là điếc không sợ súng)

 

“Ngươi quả nhiên thành thật a.” Lão Khang một bên cười bên cho ta cá bao lì xì, ta lập tức cười tủm tỉm tiếp nhận.

 

“Nhi thần thỉnh an hoàng a mã.”

 

“Khởi đi.” Lão Khang cười tủm tỉm nhìn, “Trẫm nói này một cái so với một cái chạy nhanh, cảm tình là đến chỗ Trúc nha đầu nghe chê cười đi.”

 

“Là nha, nha đầu kia chính là cái kẻ dở hơi.” Ngũ gia phụ họa.

 

Nói thực ra bị người đương kẻ dở hơi cũng không phải chuyện gì khiến cho người ta cao hứng, nhưng là ta không thể không biểu hiện ra thập phần vinh hạnh, tốt xấu lão Khang cũng là thiên cổ nhất đế, này mặt mũi vẫn là ta phải cấp.

 

“Trẫm cho ngươi tiền lì xì, nha đầu ngươi có chuẩn bị lễ vật cho trẫm sao?”

 

“Ăn tết cũng muốn đáp lễ sao?” Ta nháy mắt nháy mắt.

 

Lão Khang cũng chớp mắt nhìn ta, “Trẫm cũng muốn Trúc nha đầu đáp lễ a.”

 

“Nô tỳ đi tìm a.”

 

“Trẫm chờ.”

 

Ta nhanh chóng chạy vào trong phòng ngủ, đào bới trong một đống đồ vật, rốt cuộc tìm được một cái bình an kết ta làm lúc nhàn rỗi, mặt mày hớn hở chạy vào phòng lớn.

 

“Nô tỳ sẽ đưa Hoàng Thượng một cái bình an kết, nguyện chủ tử bình bình an an, mọi việc thuận lợi.”

 

“Bình an kết, không sai, là đồ tốt.” Lão Khang thỏa mãn nở nụ cười, “Nha đầu ngươi ngược lại luôn có thể làm ra điểm mới mẻ.”

 

Trước kia cùng đồng học học qua làm đồ chơi, bất quá, luôn luôn là học qua rồi rất nhanh sẽ quên, lại tới đây sau không có chuyện gì để làm, liền lại nhớ lại, cứ không ngừng lập đi lập lại, cuối cùng lại tìm được cách làm như ý kết.

 

May mắn hôm nay có cái này cứu mạng.

 

Ông trời thương người ngốc a.

 

Chỉ là phồn hoa sau luôn là một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng.

 

Cuối cùng tất cả mọi người đều rời đi, chỉ còn lại chính mình, đối mặt với bàn ăn lạnh lẽo, trăng tàn, cuối năm, cuối tháng tuyết trắng, cảnh khô thê lương tâm cũng thê lương.  (cái này ý là cảnh ko thê lương người cũng buồn huống chi là cảnh buồn như vậy có thể không buồn sao)

 

Tay nghề nấu nướng của ta cũng không phải thực tốt, cũng may những vị hoàng tử này đến nơi này cũng không phải là vì có nhu cầu ăn uống, ta chỉ có mấy thứ canh cũng coi như không tệ, cài này là phải nhờ phúc của mẹ ta chân truyền.

 

Hôm nay quả thực rất nguy hiểm, ta rất rõ ràng.

 

Lão Khang không biết đứng ở bên ngoài bao lâu, nhưng là hắn nhất định đến cũng không phải là thời gian ngắn.

 

Ta cũng không biết mình hôm nay phản ứng tính là tốt hay không, ta đúng là vẫn còn đi đến bộ sách xuyên việt hay sao?

 

Này năm năm thời gian còn lại có phải hay không sẽ trở nên vô cùng gian nan?

 

Bánh xe thời gian a, vì cái gì ngươi không chạy nhanh lên một chút?

 

 

 

7 comments on “[không sợ gặp aka] Chương 3

  1. haiz, tớ cũng muốn làm nhanh nhưng mà truyện này có mình tớ làm à, với lại mạng nhà tớ dở hơi lắm, đăng bài cũng mất cả buổi. Chương này dài là vì tớ cắt không được nên đăng cả chương lun. Mọi người thưởng thức vui vẻ nhé!

Bình luận về bài viết này